Bài viết của Phlanhoa
Lúc đọc cuốn tiểu thuyết lịch sử viết về Đại thi hào Nguyễn Du, tôi đã rất cảm phục đức độ của người đáng để gọi là “Đại thi hào” như người đời tôn vinh. Song rồi lại nghe trong lòng có chút ưu tư muộn phiền, khi đọc đến đoạn gần cuối. Tác giả có kể về một sự việc kỳ lạ, chưa từng có trong lịch sử loài người. Đó là chuyện trên đường đi sứ sang Trung Quốc, Nguyễn Du đã tận mắt nhìn thấy cảnh cùng cực thống khổ của nhân dân không chỉ nước Việt mới có, mà cả đất nước Trung Hoa rộng lớn cũng không khác gì; đó là cảnh quan bóc lột vơ vét của dân để ăn chơi xa hoa đàng điếm. Cần chánh học sĩ Nguyễn Du với trái tim nhân văn đầy đa cảm, đã âm thầm nảy sinh một ý nguyện kỳ khôi. Để dòng họ Nguyễn Tiên Điền, đời sau không vương tội quan tham, Nguyễn đã cùng với em trai và cháu ruột bí mật bàn nhau khai thông long mạch làng Tiên Điền, cho chảy xuống sông Lam, để mà từ đó về sau, cả một họ tộc không còn vượng được về đường quan trường nữa…
|