Thời xưa, các cụ cũng có lúc cao hứng, hay lui tới “xóm chị em” thường được gọi lá “Quán sở lầu tân), ở đây có vài cô có chữ nghĩa nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy.
Tú Xương một buổi kia cũng xuống xóm chơi, sáng ra về tìm ô không thấy, tuy bực mình nhưng là bậc nho nhã không giám nói nặng lời, nên tức sự mấy câu :
Hôm qua, anh đến chơi đây,
Giấy, chân anh dận, ô, tay anh cầm.
Rạng ngày vừa trống canh năm,
Anh dậy em hãy còn nắm trơ trơ.
Hỏi ô, ô mất bao giờ,
Hỏi em, em cứ ậm ờ, không thưa.
Nữa rồi rầy nắng mai mưa,
Lấy gì đi sớm về trưa với tình ?
Em liền trả lời ngay vừa cho xuôi chuyện vừa không quên cong cớn :
Chiếc ô là của mấy mươi ?
Ngắn ngày xin chớ dài lời làm chi !
Nắng thì nắng cũng có khi,
Mưa thì mưa cũng có kỳ mà thôi.
Ví dù anh có thương tôi,
Thì xin anh cứ đội trời anh lên…
Hay là anh quyết bắt đền,
Thì đây có sắn cái đền…bằng ba !