“Ông kể về xuất xứ của bài thơ này
Đó là một đêm ở Hà Nội nhà thơ nằm mơ thấy mẹ mình. Đây là giấc mơ thường có với ông khi nghĩ về mẹ. Lạ lùng là trong giấc mơ nào cũng vậy bao giờ ông cũng mơ về những tháng năm khốn khó của gia đình. Những năm mà cuộc sống của anh em ông đè trên đôi vai gánh gồng của mẹ. Ông thường khóc trong giấc mơ gặp mẹ.”
Đã có lần con khóc giữa chiêm bao Khi hình mẹ hiện về năm khốn khó Đồng sau lụt đường đê sụt lở, Mẹ gánh gồng xộc xệch hoàng hôn.
Anh em con chịu đói suốt ngày tròn, Trong chạng vạng ngồi co ro bậu cửa. Có gì nấu đâu mà nhóm lửa Ngô hay khoai còn ở phía mẹ về.
Chiêm bao tan nước mắt dầm dề, Con gọi mẹ một mình trong đêm vắng. Dù biết lời con chẳng thể nào vang vọng, Tới vuông đất mẹ nằm lưng núi quê hương.
Con lang thang vất vưởng giữa đời thường, Đâu cũng sống không đâu thành quê được. Còn quê mẹ cuối chân trời tít tắp, Con ít về từ ngày mẹ ra đi.
Đêm tha hương con tìm lại những gì Với đời thực chẳng bao giờ gặp nữa. Mong hình mẹ lại hiện về giấc ngủ Dù thêm lần con khóc giữa chiêm bao.