Nhà thơ: Nguyễn Huy Hoàng
Quê quán: Can Lộc – Hà Tĩnh
Em ở tận thành Vinh
Về làng tôi sơ tán
Làng tôi ít mưa lắm nắng
Quả bưởi xiêm rám vỏ tận tháng mười
Em ở sát nhà tôi Thưa một bờ liếp gỗ Đủ hắt sáng một ngọn đèn hạt đỗ Đủ nhận ra mùi cơm quá lửa Đủ để nghe tiếng quạt muỗi sau màn.
Tóc em dài qua mùa chiến tranh Tôi vụng dại, đầu trần, chân đất Một buổi sáng, em rời làng ngơ ngác Mái tranh buồn rộng rãi, gió hoang liêu...
Tôi lớn lên từ giã luỹ tre nghèo Cứ lần lữa, xa làng quê biền biệt Bao bất hạnh thổi mây vào mái tóc Lòng vẫn xanh thăm thẳm thưở dại khờ
Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi vinh hoa Để có lại tuổi mười lăm vụng dại Đèn hạt đỗ ngượng ngùng, leo lét cháy Tóc em dài chảy dọc tấm gương soi.
|