Hà Tĩnh quê tôi
người nông dân
bốn mùa áo tơi quen thuộc.
Cha ra đồng cày cuốc
Nắng tháng bảy đỏ đồng thiêu đốt
Áo tơi làm mái hiên che nắng rát lưng người.
Tháng mười một, mẹ xoay áo tơi
che ngọn gió heo may lùa khỏi buốt.
Người chồng ngủ trần mình trên chõng
vợ thương chồng kéo tơi đắp thế chăn.
Đứa trẻ cắp sách đến trường
những chiếc áo tơi biết đùa biết nghịch,
lúp xúp chạy trên đường làng uỳnh ụych
tay xách ống bơ than vừa nhảy vừa quay.
Áo tơi
- Những chiếc lá nón già lợp thành hình trụ
mà che được cả trời bão tố,
thách đố cả mặt trời hừng hực lửa,
và những ngọn heo may như muốn cắt thịt người.
Phiên chợ đường xa,
áo tơi là giường để nghỉ ngơi
lúc gồng gánh đường trường mệt mỏi;
rồi biến thành mâm bàn lúc đói
áo tơi bày cơm nắm muối vừng.
Đến cả con trâu đêm đông
cũng đuợc người nông dân khoác áo tơi vào cổ
trâu cũng cần sức để cùng người gian khổ
chắt chiu từng hạt lúa ngô.
“Hà Tĩnh – dân áo tơi”
Người nhạo cười,
bởi chưa tận khúc nhôi
cái vạc cái nông suốt một đời lam lũ
trải ba vạn sáu ngàn ngày
muối mặn gừng cay nhắn nhủ
mà dệt nên ân tình
mảnh lá gọi
- ÁO TƠI .!
Bao đời quê tôi…
Phlanhoa-4.2007