Em tên là Nam
Ở công ty đường goòng Hà Tĩnh
Đầu năm một ngàn chín trăm sáu chín
Đã thức trắng đêm
Chữa bộ quân phục nữ của em
Cho tôi mặc
Bom đánh trúng hầm, quân trang bay sạch
Tôi chỉ còn hơn Chử Đồng Tử một cái quần đùi
Hơn ba chục năm
Bộ quân phục ấy mất rồi
Nhưng
Tôi còn nỗi nhớ
Tôi còn món nợ
Chưa trả, là nụ cười ngượng nghịu của em
Khi dúi vào tay tôi bộ quân phục khâu đêm
Bộ quân phục mang hương thịt da con gái
Tuổi hai mươi của tôi biết bao vụng dại
Để bây giờ đáy bể mò kim
Bây giờ em ở đâu, hỡi Nam
Cái răng khểnh và nụ cười rạng rỡ
Lời nhắn này là một phần nhắc nhở
Món nợ yêu thương tôi mang suốt cuộc đời.