Ơi sông Bùng nước chảy về đâu
Một bóng mây che hai làng chung hưởng
Từ ngàn xưa “Đông Yên nhị huyện”
Làng nối làng xa ngái chi đâu!
Con trai Yên Thành thương con gái Diễn Châu
Ai cũng đẹp như người Phượng Tịch
Ai cũng có sông Bùng xanh trong mắt
Có sông Bùng chấp chới cánh cò bay
Anh về chợ Chùa gặp bạn sớm mai nay
Nón trắng nhấp nhô một vùng đồng bãi
Thóc gạo Yên Thành, cá tôm miệt bãi
Tiếng Kẻ Vĩnh, Kẻ Cuồi xen lẫn tiếng Kẻ Vạn ta
Bạn bầu chúng mình đứa gần đứa xa
Đứa nằm lại góc rừng Nam Bộ
Đứa ở thủ đô, đưa vô miền Đất Đỏ
Nhưng chẳng đứa nào quên được
Tiếng coi tàu
Thổn thức
Một đêm Sy
Về Yên Thành em muốn nói điều chi
Đường 38 mặn mòi hai chiều gió
Chúng mình thương nhau từ thời “Thăm lúa”
Lúa níu ai “trật dép” rồi cứ để thế mà thương
Ơi sông Bùng mạch sống quê hương
Mải miết chảy giữa một vùng thương nhớ
Ai soi nước sông Bùng nên chồng nên vợ
Để sông Bùng vương víu một đời thơ.