Diễm Lê - mần du Hà Tịnh
***
Bài thơ này sưu tầm trên Internet
Ảnh của Lê Văn Vỵ
Xứ Nghệ quê anh
Em chưa từng đến
Chỉ qua khúc dân ca
Mà vương vấn… “phải lòng”!
Em thương xứ Nghệ quê mình
Vơi đầy con nước đục - trong
Dân lành siêng năng, chăm chỉ
Thương người Nghệ biết cầm lòng giữ ý
Không “ruột để ngoài da”
Xứ Nghệ quê mình
Chẳng bõ bèn những cánh cò bay
Một nhúm đồng bằng oằn lưng lách núi
Chiếc áo tơi che nắng gió Tây nam
Mẹ oằn lưng gánh thóc vượt đồng…
Em thương xứ Nghệ quê mình
Thương những con người bị cái cực chạy theo
Dẫu gánh cực lên tận non Hồng mà đổ
Thương giọng Nghệ quê mình trọ trẹ
Gồng lưng mang nặng hai đầu gấm vóc giang sơn
Để đến bây giờ
Em, cô gái từ miền quê nào xa lúc lắc
Về, để đi bên anh
Về làm dâu mẹ anh
“Mần râu”… xứ Nghệ
Tập tò tập đi tập nói
Tập nghe cho quen giọng Nghệ
Kẻo “rứa, mô, dừ”
Các O, các Mệ cười chê…
Thương xứ Nghệ chúng mình
Váng vất cả trong mơ… |