Thơ của Phlanhoa
***
Lời chủ bút: Đàn bà hạnh phúc nhất tại giây phút mình tạo tác được một đứa con trên đời. Cảm giác kiêu hãnh tựa hồ như mình giỏi giang ngang với thượng đế vậy. Thế mà tôi còn hãnh diện hơn nữa vì đã tạo tác được một đứa con đẹp tựa tiểu mục đồng trong tranh vẽ, lành như củ khoai củ sắn lăn lóc trên nền nhà cả ngày không một tiếng khóc.
Hồi đó, tôi cậy mình có giọng ru con cũng ngọt, nên tối nào cũng ru. Hơn thế nữa, tôi còn tự viết lấy lời ru dành riêng cho con yêu của mình. Nhưng thật kỳ lạ, cún con của tôi ban ngày thì lạ quen gì ai bế cũng được, nhưng từ 6 giờ tối thì kể cả bố cháu, bà nội, hay bất kỳ ai cũng dứt khoát không theo. Đặc biệt mỗi khi bú là hai mắt con tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt mẹ, tôi càng hát ru nó càng mở to mắt nhìn tựa hồ như không nhìn thì mẹ sẽ biến mất. Hoặc là có thể ngay từ lúc ấy, con tôi đã biết lắng nghe lời ru? Và bởi thế… càng ru con càng tỉnh như sáo, không chịu ngủ như lẽ thường mọi người vẫn nghĩ là có hát ru con mới mau ngủ. Rốt cuộc tôi phải chuyển qua hát “Tiểu đoàn 307”, “như có Bác trong ngày đại thắng” vv… đại loại là những bài hát vui nhộn, thì chỉ dăm câu là con ngủ khì. Tính cách của một đứa bé được định hình rất sớm ngày từ khi chưa tròn năm tuổi. Và ngày tháng mùa trôi, tôi thành thói quen đầu thì hát ru cho con nghe, sau thì hát vui vỗ về giấc ngủ con yêu. Con học hết tiểu học mẹ vẫn chưa thôi ru…
Bài ru hồi đó mới chỉ tới câu “Rồng Tiên khí phách quê hương cho mình” và hai câu cuối. Nay con tôi đã lớn khôn, đã có bạn gái, chóng chầy rồi sẽ thành cha thành mẹ nay mai. Nhân hưởng ứng ngày hội lục bát, tôi ngẫu hứng viết tiếp vào lời ru xưa mấy lời, những mong lời ru của mẹ sẽ theo dài cùng con suốt cả cuộc đời…

Con trai mẹ Phlanhoa lúc 4 tháng rưỡi
Lục bát khúc nhôi
***
Ru con con ngủ cho tròn
Củ khoai củ sắn gối mòn thương yêu
Cún, mèo hóng hớt cánh diều
Chuột nhắt gặm ánh trăng chiều ngọn tre…
Con ngoan con ngủ đi nhe
Lời ru nhắn gửi con về mai sau…
Sữa bầu chẳng của mẹ đâu
Nước nguồn sông núi đổ vào đấy thôi
Chắt chiu tinh lọc bao đời
Tổ tiên trao mẹ sinh nuôi giống nòi
Mẹ tuy chăm bẵm tháng ngày
Tủy xương máu huyết truyền đời tông môn.
Thần tinh của đất Việt Thường
Rồng Tiên khí phách quê hương cho mình
Là trai khí tiết anh hùng
Là gái cầm đạo tròn vuông đất trời
Âm dương rành rọt nguồn khơi
“Tam Cương – Tứ Đức” con thời khắc ghi
Liệt Tông Liệt Tổ có nghì
Có thờ có phụng ấy thì có thiêng.
Muốn đền ơn nghĩa sinh thành
“Con hơn cha”, ấy phúc lành nhân gian
Mẹ cha dù thác suối ngàn
Cháu con thành đạt - linh hồn thoát siêu
Không cần chúc thực điểm điều
Đạo Trời giữ lấy bấy nhiêu làm người
Muốn “tề thiên hạ” con ơi
Phải tề gia trước ấy thời mới nên
Tề gia: cậy lấy vợ hiền
Phu - thê, phụ - tử: mối giềng sắt son
Công danh “tính cuộc vuông tròn”
Tương lai phải được khởi nguồn hôm qua
Hôm nay khởi tự ngày mai
“Đức minh thắng số”- dở hay tầm nhìn
Tiểu nhân, dẫu chẳng thông minh
Không tiểu phục dịch, đại thành vô cơ
Biết giữ tốt mới cao cờ
Biết nghe tám phía mới là tinh ranh.
Muôn phương thế giới giao tranh
Màu da, thói tục nhóm thành quốc gia
Ngoại lai mất nước tan nhà
Giống nòi không trọng người ta coi thường
La bàn chỉ hướng đưa đường:
Qua thềm, văn sử gắng tường gắng sâu
Ăn, nói, gói, mở làm sao
Huynh đệ hòa thuận, bang giao hữu tình
Ngàn sau sông núi yên bình
Niềm tin hi vọng mẹ dành ru nay
À ơi..
Con ngủ cho say
Củ khoai củ sắn gối trầy thương yêu…
Phlanhoa – tháng 12.1989 – tháng 9.2013