Tìm kiếm
Trang chủ
Diễn đàn
An Tĩnh cổ lục
* Dấu tích Việt Thường Thị và vai trò Nghệ An trong dòng lịch sử Việt Nam
* Những điều kỳ lạ Phlanhoa đọc được trong trời đất Việt Thường
* Việt Thường phong tục
Ẩm thực Nghệ An - Hà Tĩnh
* Văn hóa ẩm thực Việt Nam
* Dưỡng sinh
* Phật giáo có nguồn gốc ở Việt Nam
Khảo cổ Nghệ Tĩnh
Bản sắc văn hóa Xứ Nghệ
Ví dặm
Góc nhìn Phlanhoa
Phòng văn chương
* Bình luận
* Phản biện các nghiên cứu về Nguyễn Du và Truyện Kiều
* Phlanhoa viết
Phòng thơ
* Lý thuyết học làm thơ
* Thơ về Nghệ An - Hà Tĩnh
* Thơ Phlanhoa
* Thất ngôn bát cú
Du lịch đó đây
* Khoảnh khắc cuộc sống
Ngôn ngữ không lời
 Ngôn ngữ của hoa
 Ngôn ngữ của lá
 Sành điệu
Trang thông tin xã Đức La
* Phlanhoa hát
Liên hệ - Góp ý
Liên kết website
Kiếp luân hồi của lá - Bài, thơ và ảnh của Phlanhoa
 
(19h: 05-08-2010)
Kiếp luân hồi của lá - Bài, thơ và ảnh của PhlanhoaCây than thở gió ơi đừng rung lá
Lá là của cây sao gió cứ dỡn hoài
Gió cười cười bí ẩn đáp cùng cây
Rằng tại lá muốn nghe lời của gió

Ngày xưa có một chàng trai rất nghèo, anh ta nghèo đến nỗi không có nổi tiền để cưới cho mình một cô vợ. Khao khát tình yêu và hạnh phúc, anh âm thầm ra đồng lấy đất sét nhào nặn hình hài một người con gái để làm người yêu cho mình. Đi đâu anh cũng mang theo cô gái bằng đất sét trên vai. Nữ thần tình yêu thương chàng trai tội nghiệp, nên quyết định giúp đỡ. Nữ thần đã thổi sức sống vào tượng đất, biến tượng đất thành một cô gái xinh đẹp. Nhưng cô gái của chàng không hề biết cười đùa, mà cứ ủ rủ âu sầu. còn chàng tai thì vụng về, chỉ biết ôm nàng trên đôi tay lực lưỡng của mình, mà không biết làm thế nào cho nàng cười được cả. Lúc đó thần gió đi qua, nhìn thấy được cảnh tượng đó, đã ghé vào tai cô gái thì thầm mấy lời rất khẽ. Nghe lời thì thầm của gió, bỗng dưng đôi mắt cô long lanh, cô nhoẻn miệng cười, rồi cất tiếng hát. Có gió đệm đàn, cô càng hát say sưa. Tiếng đàn và tiếng hát của lá với gió làm say đắm cả mùa xuân, rồi mùa hạ. Cả chim chóc, hoa bướm cũng đua nhau tìm về để ca múa vui chơi. Cô và gió thực sự đã tạo nên vũ điệu cho muôn loài. Nhưng cũng từ đó cô quên chàng trai. Chàng đau buồn và than thở với gió :

 

- Gió ơi ! Cô gái là của ta, xin gió hãy đi đi.

 

Gió đáp :

- Anh chỉ sinh ra phần thân thể của cô gái thôi, còn ta mới là kẻ tạo nên tâm hồn cô gái. Thử hỏi cô gái trên tay anh bao lâu có biết cười biết hát hay không ?

 

Nghe gió nói thế, chàng trai biết mình thua thiệt. Người con gái của chàng giờ đã yêu gió mất rồi. Còn cô gái thì nghĩ, chàng trai cục mịch lạnh lùng, lại không biết mơn man yêu chiều cô như gió. Cô say sưa với tiếng đàn của gió mà quên đi chàng trai vẫn mải đợi chờ cô. Hết mùa xuân, rồi hết mùa hạ. gió không còn là gió nhẹ nhàng mà dữ dội cuồng điên. Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi ê chề khi gió không bao giờ chịu yên để cô được nghỉ ngơi. Vào một ngày đầu thu, lá chợt giật mình thấy màu áo của mình vàng úa. Cô không còn đủ sức lực để nhiệt tình với gió, còn gió thì trách hờn nghĩ rằng cô muốn quay về với chàng trai, nên trút hờn ghen vào những phím đàn khiến cho nó trở nên gào thét chứ không còn là lời thì thầm nữa. Và cô đã chết trước khi mùa đông đến. chàng trai cô đơn và đau khổ một mình ngồi với đống đất sét nhào nặn hình hài người yêu trong mùa đông giá rét; Và chàng lại được nữ thần tình yêu ủng hộ biến thành cô gái, nhưng vụng về chàng lại bị gió cướp đi. Hết mùa đông này đến mùa đông khác, chàng nặn được bao nhiêu cô gái đều bị gió cướp đi bấy nhiêu, nên hễ đến mùa đông là lại thành kẻ cô đơn. Nữ thần mùa xuân thấy thế, động lòng trắc ẩn đã biến chàng thành một thân cây, và để cho cô gái được luân hồi thành kiếp lá trên cành cây…

 

Cây than thở gió ơi đừng rung lá

Lá là của cây sao gió cứ dỡn hoài

Gió cười cười bí ẩn đáp cùng cây

Rằng tại lá muốn nghe lời của gió

 

Gió nói rằng cây chỉ sinh xác lá

Nhưng tâm hồn do nắng gió tạo nên

Cây sinh lá nhưng khô cứng lạnh lùng

Gió không về lá buồn im không hát

 

Nghe gió nói cây biết mình thua thiệt

Đành âm thầm dấu kín niềm yêu

Lá vô tư nghe lời gió phiêu diêu

Say ca hát suốt mùa xuân, mùa hạ

 

Rồi chợt nhận ra áo mình vàng úa

Lá giật mình thôi đã hết tươi xanh

Gió hết nhẹ nhàng, thổi sang khúc cuồng điên

Làm giông bão quật lá vàng tơi tả

 

Mùa đông đến cây âm thầm trong lạnh giá

Đứng một mình thương nhớ lá khôn nguôi

Nữ thần mùa xuân hiểu nổi khổ thân cây

Nên để lá được luân hồi kiếp lá

 

Mùa xuân sang lộc trẩy đầy cành tía

Lá xanh mơn man gió lại tìm về

Hỡi lá ơi !  xin lá nghĩ lại đi

Cây yêu lá, chỉ vụng về không biết nói.

 

 


Để gửi ý kiến nhấp vào đây