Em như vạt cháy rừng quanh năm đòi cứu hỏa
Như ngọn lũ sông Hồng chỉ chực vỡ đê
Như Eva khát một lần trái cấm
Trái cấm rơi – phúc họa cũng theo về!
Em không muốn như Xúy Vân cả một đời chót dại Thề làm chi để phải giữ câu thề Nếu hạnh phúc không thể là vĩnh viễn Điên cũng cần cho xứng với đam mê
Em không muốn như Thúy Kiều biết tình yêu là vật báu Mà nỡ nào lấy hiếu làm trinh? Đêm đoàn tụ - hơn mười năm lưu lac Phải chứng cảnh người yêu ôm ấp kẻ khác mình…?
Em không muốn như Xuân Hương thông minh, sắc sảo Lại theo sau nhặt mãi lá – đa – tình Trầu cánh phượng đã têm rồi lại héo Để tâm hồn hương sắc mãi lung linh.
Em không muốn, sao cứ là tất cả Lẽ đâu sắp đặt tại mệnh trời? Em muốn hồng nhan mà không bạc phận Có thể nào khác được chị Kiều ơi!