Nguồn: “Câu đối Xứ Nghệ - Hội văn nghệ dân gian Nghệ An”
Ba thầy đồ Vượng, Cần, Hinh rủ nhau ra đằng ngoài tìm nơi dạy học. Thầy Hinh ít tuổi, nên hai thầy kia có vẻ coi thường.
Ra đến Nam Định, vào nghỉ một nhà hàng, họ chạm trán đám thầy nho xứ Bắc. Một trong bọn họ nói:
- Được gặp các bác trong Nghệ ra, thật là hân hạnh. Chúng tôi mạn phép xin ra một vế đối, nếu đối được thì anh em chúng tôi xin chịu mọi phí tổn nhà hàng. Nếu không, xin các bác lo dùm cho tất cả.
Tất nhiên, các thầy đồ Nghệ không dám từ chối. Câu đối ra khá hiểm hóc, vì lại là một đoạn hát dặm:
Dăm ba thầy đồ Nghệ
Chuyện ngũ đế tam hoàng
Ô lục soạn nghênh ngang
Khăn nhiễu phùng bóng bẩy…
Không chỉ vần vè, câu đối còn chơi chữ: năm, ba, ngũ, tam, lục, bảy! Thầy Vượng nhìn thầy Cần. Hai người ngớ ra, tái mặt. Nhưng thầy Hinh bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Dạ thưa các vị, tưởng là phải tìm chuyện nghĩa địa thiên kinh gì, chứ các vị chỉ cho nghe mấy câu nôm na như vậy, thì xin không phải phiền đến hai bác tôi. Phận tôi là đàn em, xin mạo muội đối:
Một hai chị đào Thanh
Nói nhất duyên nhì phận
Nhiễu tam giang chít vấn
Quai lụa đậu dóc tư…
Vế đối cũng là một đoạn hát dặm, cũng chơi chữ : một, hai, nhất, nhì, tam, tứ…thật tài tình sắc sảo.
Đám thầy nho xứ Bắc phục lăn. Hai thầy Vương, Cần từ đó cũng không dám coi thường thầy Hinh trẻ tuổi nữa.