Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
***
Ví như có kiếp luân hồi
Tôi xin lại được làm người đất quê
Lưng trần ngồi mát chõng tre
Trăng thanh Lý Bạch, sao Khuê dõi hồn
Quây quần thôn ổ cháu con
Quạt mo phẩy chuyện vui buồn thế gian.
Bồi hồi Bến Thủy, Đèo Ngang
Chân chưa chạm đất đã man mác lòng
Chín mươi chín đỉnh Non Hồng
Anh linh tùng trúc, mây lồng khí thiêng
Trà Sơn một mái che nghiêng
Suối sông trong vắt một miền thơ ca
Tình cơ ngồi gốc cây đa
Trạng nguyên, Tể tướng sinh ra chốn này
Lớn cùng muối mặn, gừng cay
Đình xưa lợp ngói, ngói dày ái ân
Rạch ròi ngay thẳng, tà gian
Của tiền dù ít, muôn vàn thủy chung
Làm trai nuôi chí anh hùng
Sôi kinh nấu sử, vẫy vùng non sông
Cười khà cái tước quận công
Thả diều theo lũ mục đồng mà chơi…
Ví như có kiếp luân hồi
Tôi xin làm bến đợi người Tam Soa
Tóc dài Sơn Thịnh ngày xưa
Má đào Đức Thọ trông ngờ chiêm bao…
Muốn tắm mát thì lên ngọn sông đào
Một đời trai sông La chưa tắm, chớ ngọt ngào lấy chi…
Tôi từ độ ấy ra đi
Còn tơ tưởng mãi đến khi bạc đầu!
Dọc ngang trời đất đâu đâu
Lại về Hà Tĩnh chung câu bạn bè
Lợi danh quăng lại bên hè
Đất trời ta, với chõng tre ta ngồi
Trăm năm cũng một kiếp người
Tình ta mới thực là nơi ta tìm
Hay gì đáy bể mò kim
Phù hoa nào đáng nhấn chìm tự do.