Phan Lan Hoa
Em sinh ra cũng dòng khuê các
Buổi quê nghèo từng cất rớ, hái rau
Nhà không ruộng vẫn học trỉa đậu, trồng khoai
Vẫn theo đoàn dân công đi xây Hồ Kẻ Gỗ
Tủ thời trang của em có đủ
- Sườn xám, váy đầm, sọoc, bikini
- Bà ba, áo dài, yếm trắng, nón mê,
- Và áo tơi trong nhà không thể thiếu
Sọoc, bikini em dành xuống biển
Váy, áo dài đến công sở anh ơi
Tầng 15 không phải chốn mặc áo tơi
“Khúc hát sông quê”- em bà ba, nón trắng
Anh xét nét mà chi cho lắm
Bên anh: yếm thắm cũng là thừa
A-đam mê quần lĩnh, khăn san
Chỉn chu? Hay hớ hênh? – Eva?
A-đam khoái lôm lốp nuột nà?
Hay còng queo, mùi bùn đen đét?
Này A-đam!
Nói với làm sai bét
Mắt ngắm bikini, hồn xét nét áo dài
Đúc tượng thờ trong nhà một bóng áo tơi
Tìm tươi mát ngoài đường ở chân dài cộc cỡn
Ai cũng khen Xuân Quỳnh dịu dàng
Ai biết đâu Xuân Quỳnh lận đận?
Ai cũng chê: - @ là hạng bán trôn nuôi miệng
Ai biết đâu lắm khi tiền bán trôn cung phụng cả chồng, cha?
Này A-đam,
Xuân Quỳnh hay @:đều là E-va
E-va xấu xa, E-va mẫu mực
Màn đêm xuống có trời mà biết được
@ ? hay Xuân Quỳnh được chọn để thăng hoa?
Thì áo tơi, hay váy ngắn chỉ là
Che đậy đêm tà khi mặt trời thức giấc
Xét nét mà chi
Ba hồn trốn trong thẳm sâu còn lộ ra xấu đẹp
Áo quần ngắn dài,
đâu đủ dày để dấu diếm trăng khuya
***
Em sẽ mặc áo tơi khi mưa bão, đồng chua
Em sẽ mặc bikini khi ra bãi biển
Sẽ váy đầm dạo trên phố vắng
Sẽ giống mẹ, bà: yếm trắng vào đêm
Xin anh đừng xét nét chi em