Bài viết của Phlanhoa
Tranh biếm họa của hoasibiem.com
***
Tuy em là người đã được anh tự nguyện lựa chọn. Nhưng cưới nhau đã mấy năm, em đã hết sức cố gắng để làm tốt vai trò người vợ mẫu mực. Nhưng mãi mà chưa được anh vừa lòng…
Bí bách lâu rồi em đành phải hỏi thật anh:
- Tiêu chuẩn người phụ nữ của anh như thế nào?
Anh trả lời:
- Ba ngờ (3 ng): ngốc một chút, ngoan một chút, ngon một chút
Em nói:
- Anh hãy cảnh giác vì tiêu chuẩn anh đặt ra tương xứng với phụ nữ kém thông minh đấy?
Anh nói:
- Phụ nữ không cần thông minh quá.
Thế rồi một hôm nọ, có người đàn bà đến nhà. Anh vui vẻ giới thiệu:
- Đây là bạn cùng làm ăn với anh, bọn anh đi một chút rồi về, em ở nhà ngoan nhé.
- Vâng ạ, anh và chị cứ đi đi ạ!
Rồi ngày này qua ngày khác, em cứ ngồi bên mâm cơm đợi anh về khen ngoan. Đợi mãi cho đến ngày anh về với trên mình chỉ độc chiếc xà đùi. Em chưa kịp hỏi han vì sao, thì anh đã nổi quạu:
- Vợ con gì ngu thế! Không biết giữ chồng gì cả!
Em lí nhí:
- Dạ… thì em phải đạt tiêu chuẩn “3 ng” mà anh!
Sau lần ấy anh sợ đàn bà hết một thời gian dài mới lấy lại được tinh thần…
*****
Sau lần vấp váp đó, em lại hỏi:
- Tiêu chuẩn người phụ nữ của anh như thế nào?
Anh tủm tỉm:
- Tiêu chuẩn quốc tế nhé : ết âu đi (HOĐ) hoa hậu trong phòng khách, ô sin trong phòng bếp, điếm trên giường ngủ.
Và em vâng lời, nhưng hiềm nỗi nhà mình là chung cư cao tầng xây theo thiết kế hiện đại, phòng khách và bếp nấu cùng một không gian, chỉ ngăn cách nhau bằng một tủ quày bar.
Khi em gọn gàng như ô sin trong bếp thì bạn anh đến chơi và chê:
- Vợ mày tuy xinh nhưng hơi quê.
Thế là anh nóng mặt yêu cầu em phải thay đổi, phải sang trọng lịch lãm khi bạn anh đến. Em đành phải bận sẵn sườn xám đứng bếp, phòng khi khách đến đã có sẵn sự sang trọng lịch lãm.
Và bạn anh lại đến chơi, lần này thì bạn anh háy mắt ỡm ờ:
- Cậu dạo này cưng vợ nhỉ, nấu bếp mà mặt hoa da phấn trông cứ nõn nõn là…
Thế là anh lại nóng mặt:
- Nấu bếp mà ăn vận thế à?
*****
Sau lần ấy em lại hỏi:
- Tiêu chuẩn người phụ nữ của anh như thế nào?
Tiêu chuẩn quốc tế rồi mà cũng không ổn, nên anh chậc lưỡi nói cho qua quýt:
- Tâm hồn phải như trong thơ Xuân Quỳnh mới là phụ nữ
Em nói:
- Làm Xuân Quỳnh không khó, nhưng khó là khó ở chỗ…
Anh hỏi:
- Chỗ nào?
Em:
- Dạ ở chỗ anh phải làm Lưu Quang Vũ, em mới làm Xuân Quỳnh được
Anh nổi quạu:
- Thằng cha đó có gì hơn anh đâu mà em bắt anh phải là nó?
Em thưa:
- Tâm hồn của Xuân Quỳnh hòan hảo chỉ khi hòa quyện với tâm hồn Lưu Quang Vũ, là tâm hồn của hai nhà thơ bên nhau cùng biết nói lời có cánh vào tim nhau…
Tuy vậy, để chiều lòng anh, em đã mua rất nhiều thơ Xuân Quỳnh về trưng bày. Rồi cả ngày luyện giọng. Đến giờ ăn cơm, em bê đến cho anh chén rượu, một đĩa mồi nhắm. Khi anh vừa nhấp một ngụm rượu chưa kịp khà thì em vội cất giọng:
- “Dữ dội và dịu êm / Ồn ào và lặng lẽ / Sông không hiểu nổi mình / Sóng tìm ra tận bể…”
Anh suýt sặc, nổi quạu:
- Thôi thôi! Cô bị điên à! Thời buổi cơm cao gạo kém lại còn thơ với chả thẩn!
*****
Em lại hỏi:
- Tiêu chuẩn người phụ nữ của anh như thế nào?
Trải qua bao vấp váp, kinh nghiệm giúp anh ngộ ra rằng không có tiêu chuẩn nào là chuẩn cả, anh cụt lủn:
- Phụ nữ là phải biết tùy cơ ứng biến!
Em:
- Vâng ạ! Em sẽ cố gắng để tùy cơ ứng biến ạ.
Vâng dạ đấy nhưng em cũng chưa biết phải làm thế nào. Và trong khi đang lúng túng thì cô bạn gọi tới:
- Này mày coi lại lão chồng mày đi, kiểm soát chồng kiểu gì mà đang tán cả bạn vợ đây này!
Vậy là bất đắc dĩ quá, em có dịp thể hiện phong cách người phụ nữ biết tùy cơ ứng biến.
… Và sáng hôm sau qua cơn say, trong một nhà nghỉ nọ, anh ngái ngủ quờ tay qua “nhân tình”, chợt thấy ngờ ngợ… rồi anh hốt hoảng ngồi bật dậy, dụi mắt, rồi lại cố mở trố mắt thật to, gương mặt đang phúng phính hồng hào sau giấc đẫy chuyển dần sang màu tái mét, giọng điệu lắp bắp…sao…s…a…o… em lại ở đây?
Em bình tĩnh ngồi dậy thủng thẳng:
- Dạ thưa… tối qua em đã tùy cơ ứng biến đấy ạ…