Thơ của Phlanhoa
Cổ phong thất ngôn bát cú
Ảnh rút từ tập "Tranh minh hoạ truyện Kiều" - Lê Anh Tuấn, NXB - VHTT Hà Tĩnh, 2002
***
Một hôm nọ, trong bài "cô gái và người chơi đàn", Nguyễn Thanh Hiện * viết:
“…Triết nhân thời nào cũng rất quí, chỉ có điều, nói về nhân sinh rối rắm thì được, còn làm sao cho dứt rối rắm, xưa nay chưa mấy người làm được.”
Phlanhoa xem xong rồi bỗng thấy trong lòng như có tiếng đàn nguyễn so cung...
EM HÁT CA TRÙ
Phan Lan Hoa
***
“Hồng hồng tuyết tuyết” tiếng tơ lòng
Ngàn dặm trường sơn ai biết không
Trơ trọi non hoang bời suối lệ
Còng queo rêu chết xác khô cong
Nguyễn cầm so phím duềnh oan khúc
Tiến sĩ xem tuồng dìu dập đông
Quân tử hảo cầu sao ngóng mãi
Thăng Long ai chỉnh sợi đàn chùng...
* NguyễnThanh Hiện là nhà văn theo trường phái văn học phương Tây. Năm nay ông đã cận kề tuổi cửu thập. Có một dạo, tôi thường thích thú với trò phá phách văn chương của Ông. Bởi văn chương của NTH trí tuệ, trừu tượng và giàu âm thanh. Có gì đó giống như giai điệu của những bản dân ca miền Nam nước Pháp mà tôi từng thấy trong phim. Cứ hễ đọc bài viết của NTH là đầu óc tôi lại giống một đứa trẻ bị lạc trong một khu rừng kỳ bí, hay trên một cánh đồng không có giới hạn của thời đại, đầy tưởng tượng. Tôi cứ gõ phím theo những suy nghĩ linh tinh có được tức thời lúc đang đọc. Mặc kệ, không cần biết NTH có bực bội hay không, tôi cứ viết, cứ chắp đuôi. Đôi lúc thì cũng có sự hoà đồng nội dung tí chút, nhưng thường thì nội dung tôi viết chẳng ăn nhập gì với nội dung của NTH. Nó cứ như nhành cây tầm gửi mọc ké trên thân cây cổ thụ. Vậy đấy, nhưng rồi sau đó, đã có lần NTH lại bảo ông thú vị với những cái “đuôi” phá bĩnh của tôi...
http://nguyenthanhhien10.blogspot.com/