Thơ của Phlanhoa
Lời thầm thì của chiếc dẻ sườn
***
Em,
Chiếc dẻ sườn thứ bảy
tách ra từ cơ thể anh,
thanh cảnh trong đời
mảnh mai như nhành liễu
yếu ớt như ánh sao đêm
sầu muộn cùng ánh sương tan
họa đồng cùng con cuốc kêu sầu trên núi
Em nhận ra anh
từ phía ngàn năm
con tắc kè nhắc nhở đêm về nỗi đau tri thức
vườn địa đàng thấm thía nỗi cô đơn
Em im lìm như đất
cố làm ra vẻ hiền ngoan
trì níu bản nguyên
trì níu vườn rau sắn tươi xanh
làm chốn nương nhờ qua trăm năm vòng quay trần thế
Nhưng khi bóng mặt trời xiêu đổ
cõi u minh loang lổ sắc màu
chợt hồn cô quạnh
ảo hư từ hai phía không nhau
chẳng hiểu mình đang ở cõi ta bà hay nơi dương thế
tiếng thời gian thầm thỉ
thấy lòng nhức nhối đau
Anh của Thiên tiên
dũng mãnh, nghèo hèn, thuỷ chung, nho nhã thanh tao
Anh của trần gian
lượt là bệ vệ, rượu trộn nước hoa phụ nữ làm mùi
Phía ngàn năm
anh của khí phách rạng ngời
Phía ban ngày
anh của muôn lời dối trá
Em,
đêm trường tất tả
gom âm thanh đồng vọng buổi hồng hoang
vạn kỷ hời ru xa xăm
cội nguồn hiện về
từ những chiếc dẻ sườn hóa đá
lời biển non trầm trầm vật vã
giục ngày vào đêm
giục mùa màng trái đất
giục phía ban ngày
anh nói lời chân thật
để ngàn năm gần lại trăm năm…