Có lẽ vì suýt làm rể Hà Tĩnh thành ra xa lâu rồi mà tôi vẫn nhớ, vẫn thương tới “dòng sông La và biển rộng quê ta” như những bài ca tha thiết. Ừ “Hà Tĩnh mình thương” không những nơi đó tôi đã để nhớ, để thương mà cả tấm lòng vẹn tròn như ngươì con xa xứ hướng về quê hương mình vậy.Có người em bé nhỏ ngóng ta về”
Không có ý nghĩ táo bạo như người nào đó (tỉnh dậy thấy mình là người Hà Tĩnh),nhưng mỗi khi bàng hoàng thức dậy giữa đêm khuya, hoặc nghe những câu ca và những lúc chạnh lòng vẩn vơ tôi đều nhớ về Hà Tĩnh, nhớ mùi hương bưởi với nỗi lòng man mác,diết da như nhớ vễ chính quê hương mình vậy ,
“Hôm nào về Hà Tĩnh, lại ngược dòng sông La…”
Nhắm mắt lại, cứ để cho những câu ca như dịu dàng nhắc nhở, như nhẹ nhàng trách cứ, ừ.xưa thật là xưa mà vẫn chưa một lần về lại thăm “Nơi ấy”…
Ngược giòng sông La, qua phà Linh cảm rồi đến sông Ngàn phố những địa danh sao thân quen, gần gũi mà vời vợi, lãng mạn như những vần thơ .”Hà Tĩnh mình ơi! răng mà thương mà nhớ!!!” Ngày ấy đã xa, xa rồi tít tắp nhưng mùi hoa bưởi vẫn phảng phất bên tôi. Tất cả cũng chỉ vì mùi hương bưởi , “Hoa bưởi đầu hè ngan ngát hương thơm”, hoa bưởi nhỏ bé lăn tăn trắng bạt ngàn đôi bờ sông, dài theo nỗi nhớ, Không đậm đà như nàng hồng kiêu sa,chỉ một màu trinh trắng, giản dị “Mộc mạc mà thương”.Hương bưởi dìu dịu quyện vào làn tóc, áo người thương . Không những nồng nàn mà lại tinh khiết, diết da đi vào tâm can, ấm lòng người như đò đưa giọng hát,
“Người ơi sao mà sâu nặng ………”
Giản dị trắng trong, hương bưởi đã thấm vào lòng tôi, vương vấn trái tim tôi và đã ám ảnh, đi theo tôi trong suốt cả cuộc đời .
June 1, 2010 — phantomsl