Trong phần hát đối của hát phường vải, có nhiều khi các nam thanh nữ tú nghịch ngợm hát chọc ghẹo nhau, nhân dân gọi là hát trạng:
Ai lên đón gió hỏi mây
Có khuôn đúc trẻ cho đây mượn cùng?
- Anh kia ăn nói lạ lùng,
Khuôn ai nấy đúc, mượn cùng ai cho.
Phan Bội châu một lần đi hát phường vải, bị các cô gái hỏi:
Thiếp đưa chàng một nạm ngô rang
Đúc nơi mô mà mọc, thiếp đốt nhang mời về:
Phan Bội châu đã trả lời thật nghịch ngợm:
Chỗ nào nắng mãi không khô,
Mưa lâu không ướt, đúc vô mọc liền.
Một ông cử trên đường đi hát ví đến bến Linh Cảm – Đức Thọ, thấy một cô xinh đẹp đang xắn quần lội dưới bến liên cất giọng bỡn cợt:
Ra đây anh hượt một sào,
Lạch này coi thử chỗ nào cạn sâu.
Không ngờ cô gái bạo mồm đốp lại:
Lạch này chỗ cạn chỗ sâu,
Sa chân cũng dễ ngập đầu anh ơi!
Các cô phường vải Nam Kim hát :
Đồn rằng chàng học Kinh Thi
Cá nằm dưới cỏ, chữ chi rứa chàng?
Các anh chàng thay vì trả lời chữ chi như các cô hỏi, thì lại láu cá trả lời:
Anh đây chẳng học Kinh Thi
Cá nằm dưới cỏ, có khi cá tràu
Một anh chàng ba trợn ỡm ờ hỏi đểu:
Cô kia, cô kỉa, cô kìa
Con người thế ấy, cái kia thế nào?
Tưởng các cô xấu hổ mà chịu thua, nào ngờ các cô chanh chua bạo mồm:
Nó xinh, nó xỉnh, nó xình
Nó cũng như mình, nó cũng có râu.
Hoặc :
Cái mõ đánh cốc, cái chuông kêu bong
Những người lịch sự đái xong hôi rình.
- Cái anh đã lạ, cái chú đã kỳ,
Hương hoa không ngửi, ngửi đì người ta.
Cụ đồ đã già vẫn còn ham đi hát phường vải, các cô cũng không tha:
Anh về câu rạo anh đi
Mai sau lải trẹ, anh thì đến chơi.
Cụ đồ không chịu nhận mình già nên đáp:
Tức cái phận, giận cái duyên,
Ba cái râu mọc sớm để gái thuyền quyên dày vò.
Cử Cường đến phường vải ở Xuân La, ông này nghe nói có tính hay bỡn cợt bạo mồm:
Nghe em có giếng giang hồ
Cho anh thả cá trầu đô với mồ
Cử cường đắc chí những tưởng các cô sẽ phải nín thinh, nào ngờ:
Giếng giang hồ em có đã lâu,
Để anh rửa mặt, vuốt đầu cho trơn.
Về sau, hễ cứ Cử Cường bước chân đến đâu là bị các cô hát chửi xéo:
Đọc thơ hành bộ tam chương
Gái trinh chớ để bạo cường xâm lăng.
Lại có anh nho sĩ tên Thận, đi hát phường vải gặp bữa mưa phùn đường trơn, nên vào đến ngõ rồi mà còn bị trượt chân, nên các cô hát ghẹo:
Đến đây đàn hát vui xuân
Khấu đầu bái tạ trước sân làm gì?
Đáp lại sự trêu chọc của các cô phường vải, anh chàng hóm hỉnh:
Đất đâu đất có lạ lùng,
Đứng thì không được, nằm cùng lại cho.