Nhưng anh đi hết một trời biền biệt
Đã mấy mùa bưởi rụng trắng gốc xưa
Hương tỏa buồn khắc khoải góc vườn quê
Cánh liếp cũ, khép nỗi niềm sâu chặt.
Bồ kết cháy, bầm đen mùi se sắt
Chẳng ai còn tha thiết nỗi hương xưa
Giữa phố xá đông vui tấp nập người qua
Tóc ai đó nồng nàn hương dầu gội
Bồ kết thu mình một niềm riêng mòn mỏi
Chẳng hoài chi đam mê cũ quay về
Đã biết mình lam lũ, chót hương quê
Chẳng thay đổi, cũng khó bề mộng ước
Thì biết vậy, đã khép rồi cổng mục
Gió ơi đừng thổi nữa vườn khuya
Cánh bưởi tàn, cây nhú trái non chua
Cũng đủ lắm tái tê lòng bồ kết.
Nhủ thì rứa, nhưng thôi anh cứ khác
Bưởi trắng phau, bồ kết lại bầm đen
Chót quê mùa, đâu đài các nổi hương thơm
Biết thua thiệt, xin vẹn tình quê cũ.
Bồ kết vẫn quê mùa dù ai quên, ai nhớ...