Câu hát thoảng đưa cho lòng tiếc nuối
Chưa một lần em được đến Thanh Chương
Nỏ phải chê nghèo đói mô anh
Nỏ lạ chi chua cà, mặn nhút
Cũng mẹ cấy rọng su, cha cày rọng cạn
Cũng câu hò ví dặm người ơi
Cũng mô tê răng rứa mặn mòi
Nỏ ai nghe ra ngoài đây với đấy
Dòng sông Lam, thượng nguồn anh phía ấy
Em cuối dòng chậm chảy bởi phù sa
Dù chẳng phải là nơi sinh ra
Nhưng câu ca nghe sao mà gần gũi
Mới mong có ngày em được về nơi ấy
“Đất Thanh Chương Nhút mặn chua cà …”
Học làm “Bánh mướt chợ Dùng”,
Với “Thính trộn măng chua”
Học chằm mo cau để mà muối nhút
"Canh gà Thanh Chương" ăn kèm bánh mướt
Lội rào Gang bắt hến nấu canh
…
Vẫn mong một lần
Em sẽ đến Thanh Chương !
TB: Thế rồi theo bài thơ, tôi đã đến Thanh Chương vào một ngày lúa ngô trên đồng đang thì con gái và bây giờ đã làm món canh gà bánh mướt thành thạo như lời hứa.
