Ngủ đi anh !
Đêm khuya rồi đó
Em biết là rất khó
Cho anh khi phải một mình
Nhưng thôi đừng ra phố khuya thêm
Đừng đến quán bar tìm vui ở đó
Anh còn nhớ em cười không rứa
Có còn làm anh vui ?
Anh nghe không giọt mưa thu rơi
Trong thánh thót em hát lời ví dặm
“Sông La biết khi mô cho cạn…”
Giận mà thương anh, em mãi còn
Nghe đi anh hoa nhài gọi đêm
Giấc mơ tinh khôi của chúng mình còn có
Em dạ thưa là lời thật đó
Không dối lừa đâu, anh chẳng nên ngờ
Anh còn mong không những vần thơ
Nghĩ một đàng viết thành một nẻo
Mỗi người một câu, vần thừa, vần thiếu
Để em đợi hoài điều anh nói chưa ra
Ngủ đi anh ! Đêm đã rất khuya
Chăn gối lạnh đừng buồn em anh nhé
Hãy mơ về con sông Ngàn Phố
Anh đã hẹn về thăm nó mùa thu
Mơ đi anh, lách cách mái chèo khua
Em bẻ nửa câu thơ
Thả vào sông đợi
Anh về vớt lên mà nối
Khi mô tròn câu trao gửi
Em một đời theo anh.