(15h: 01-09-2010) |
“Ai ơi cà Xứ Nghệ
Càng mặn lại càng dòn”
…
Ai ơi tình Xứ Nghệ
Chảy nặng dòng sông Lam…
Có thương về cùng em
Ta thăm dòng sống ấy
Nơi thượng nguồn sông chảy
Thanh Chương mặn nhút cà.
Nam Đàn mình ghé qua
Tương kho rô Bàu Nón.
Ai ngược lường xuôi chuyến
Chừng mỏi gối chân chồn
Đêm nằm nhớ lươn om
Những mong về thăm mẹ.
Xuôi đê về Đức Thọ
Ăn hến dòng sông La.
Linh Cảm đợi anh qua
Cu-đơ giờ ngọt mật.
Nhớ bún-giá-cá -ruốc
Bến Cẩm Nhượng tìm sang,
Nham Hiệu Thượng lừng danh,
Mắm Vạn Phần lịch sử.
Hoa lộc mưng xuân nở,
Cá lẹp đến vụ rồi,
Muốn ăn gỏi người ơi
Theo em về chợ Tỉnh.
Giọt mật tròn sóng sánh,
Con cá nướng thơm vàng,
Gỏi nuốt quệt mắm tôm,
Xuôi xe về Hộ Độ.
Thạch Đồng nhiều dưa bở,
Thạch Kim lắm mực nang,
Bù khô nấu ếch uôm,
Đến Yên Hầu, Yên Lạng.
Đô Lương bánh khô kẹp,
Yên Thành mắm tép chua,
Xôi Kẻ Bấn xuýt xoa,
Chợ Bè thơm riệu mận.
Bánh mọi chùa Tâm Phúc,
Nhớ công người mở đường,
Quận công Trần Phúc Hoàn
Mở con đường Trìm - Trẹo.
Bánh ong đúc khuôn khéo,
Ngọt mật quyện cay gừng,
Đô Lương, rồi Thanh chương,
Hương Khê đâu cũng có.
Ngọt - bùi - thơm vô kể.
Là khoai xéo Thạch Hà.
Cà pháo muối kiệu chua,
Mặn mòi đất Hà Tĩnh.
Xứ Nghệ nhiều thứ bánh,
Thế giới chẳng có đâu,
Bánh sắn lại bánh khoai,
Bánh trong rồi bánh trắng,
Bánh gói rồi bánh mướt,
Ăn một miếng nhớ đời.
Rượu Thanh Lạng người ơi,
Ngất ngây hồn lữ thứ.
Dăm ba xu ruốc bể,
Dăm bảy bẹ mùng chua,
Nghe như thể quê mùa,
Mà tình thơ chất núi.
Sông Giăng rồi sông Phố,
Cá mát lội tung tăng,
Khói lam tỏa chiều hôm,
Phất vương mùi cá nướng.
Con gà kêu tục tác,
Cho tôi tí nghệ, tăm,
Tôi dâng người bát canh
Độc nhất vô nhị thế.
Con thủy sâm (lươn) kể lể,
Gà chớ vội kiêu căng,
Nghệ, tăm, đây cũng cần,
Hành, tía tô cũng nhớ.
Hương vị miền Xứ Nghệ,
Thấm đẫm dòng thi ca
à ơi..
Đừng khinh dưa nhút tương cà
Đắng – cay – chát - mặn ấy là trăm năm.
|
|
|