Sài Gòn vẫn chợt mưa rồi chợt nắng
Vẫn em về trên góc phố rêu xưa
Trong nắng nhạt dáng em giờ vội vã
Mắt đăm chiêu phảng phất nét bơ phờ
Nơi xa ấy, anh nhớ màu áo trắng
Biết đâu giờ em lụa bạc nắng sương
Bờ vai xưa hao gầy năm tháng
Gánh cuộc đời nặng nợ cùng duyên
Ngày xưa đó qua đi không trở lại
Mớ rau dưa tất bật mải quên ngày
Hoa lưng chiều vẫn một màu tím mãi
Em còn tươi vui đâu để hái đầy
Trong sâu thẳm vẫn nguyên là kỷ niệm
Nhưng em giờ đã nhạt nét phai phôi
Anh cứ giữ cho mình màu trắng ấy
Đừng tìm chi chuyện xưa cũ xa rồi.