Giọt buồn lặng giữa tim sâu...
Tạm biệt người, ví dặm ơi!
Mang theo lưng nửa ngậm ngùi ca dao
Trang thơ tạm khép gửi trao
Câu hò ơi, thả trôi vào mênh mang
Con tàu vựợt sóng lênh đênh
Để cho lời hát bồng bềnh vấn vương
Tưởng rằng cất bước là mừng
Sao bây giờ lại ngập ngừng bước chân
Nợ Người một khúc dặm thương
Nửa chừng không trả được đành mang theo
Giọt buồn lặng giữa tim sâu
Dù cố xóa vẫn còn nhau một đời
Dù dòng sông cố chia bôi
Thì bờ vẫn cứ một đôi mãi còn.
1990
TB: Bài này viết vào năm 1990, trong một lần về thăm quê, lúc ra đi mới cảm thấy mình nợ nần quê hương mà chưa có gì để trả, ngậm ngùi mà viết…
|