Xem ra được, chỉ những gì đã xưa
Mất thì vô bến vô bờ...
Bấy lâu mê mải đời thường
Cơm với áo suốt con đường anh đi
Bao nhiêu được mất gom về
Xem ra được, chỉ những gì xa xưa
Mất thì vô bến vô bờ
Để cho hiện tại quay về số không
Để giờ đã tóc phai sương
Hoài về kỷ niệm ngồi gom thành đời
Giọt sầu, giọt đắng, giọt rơi
Âu là cũng một kiếp người đi qua
Tức cười trong cõi người ta
Phải nhiều cay đắng mới là vinh quang.
Hạnh phúc không ở thiên đường
Chỉ là những mảnh đau thương góp vào
Ky cóp nhặt tới khi nào
Cõi niết bàn mở cửa vào mới thôi
Mới biết hạnh phúc trong đời
Anh thực có hay xa vời kiếp sau…
|