thơ Nguyễn Hoài Nhơn
Đò ơi! ì oạp sóng chao...
Gọi đò rát ruột đò ơi
Giật mình lũ vạc bay vùi nhàu đêm
Hai bờ như mí mắt quen
Khép sâu tiếng gọi lụy phiền nôn nao
Đò ơi! ì oạp sóng chao
Ơi đò ! Nghẹn tiếng mình gào dội sang
Úp tay sấp ngã không gian
Nửa đời lỡ chuyến đò ngang đêm này
Gió khuya lật trở heo may
Chân bùn sùi sụt tanh ngầy vị sông
Đò ơi mấy nỗi đường vòng
Mi như một mảnh trăng cong lím chìm
Bước sông ngắn ngủi khó tin
Bước đời dài nấc tiếng minh gọi mê!
Đôi bờ hoang lạnh tái tê
Đốm sao sụt sáng cầm khuya bóng sào.
6.4.1990 |