Bài và ảnh, thư bút của Phlanhoa
Chào Tết, nghe mi về đầu phố!
Mi về, hoa anh đào nở hồng núi Lớn núi Nhỏ. Nắng nhẹ hanh heo giăng mờ sương trắng. Mai vàng giăng đầy hai bên lối phố ta đi…
Này Tết, này Xuân, mi về thì ta vui đó mà cũng buồn đó. Bởi Xuân thì càng ngày càng tươi thắm lên; Tết thì càng ngày càng xa xỉ hơn. Mỗi ta là già đi khi xuân đến; mỗi ta là hao tài và cực nhọc hơn khi tết về. Biết thế, nhưng nhìn mi đẹp đẽ ta cũng phấn chấn trong lòng. Mi về thì …
Xôn xao nắng lại về Bãi Trước
Nghiêng bóng đợi chờ lữ khách xưa…
Năm qua ta tạc ra một website dành cho người Xứ Nghệ với lượng truy cập khá thành công. Ta tạc ra nó để ta ghi chép những gì ta muốn phô trương và lý giải về một vùng đất gọi là “địa linh nhân kiệt”.
Ta cũng tạc ra hàng chục món quà lưu niệm dành cho người Nghệ An – Hà Tĩnh. Những món quà này bây giờ đang ngụ cư lâu dài ở đâu đó trong gia đình những người bạn đồng hương ở Đắc Lắc, Hà Nội, Sài Gòn hay Vũng Tàu (chỉ riêng trong nhà ta những món quà chỉ ngụ cư tạm thời). Quà Xứ Nghệ ta không bán, ai có thứ gì quê như chai mật mía, mấy cái bẹ mùng đem sang ta đổi cho, nêu không có chi cả thì ta cho không. Đứa bạn ác mồm nó bảo: “Khi mô mi chết, thứ ni là đồ cổ”. Tất nhiên, nhưng mà không biết mình liệu có chết trước nó để mà thành đồ cổ với nó…
Cả tháng 12 làm việc như tru, bựa mô cũng 7giờ tối mới ra khỏi văn phòng. Rứa rồi tới hăm mốt tháng chạp cũng đã hoàn tất được. Ngủ nghỉ một ngày thong dong, vị chi là sang ngày tiễn ông táo về trời. Có một món lộc khá thú vị của Táo quân và Ông bà Tổ tiên dành cho ta. Chả là do đầu năm ta chê bai kẻ dư tiền đốt vàng mã phung phí, gây ô nhiễm môi trường, cho nên ta quay qua cúng Táo quân và Ông bà bằng 50 % tiền thật. Cứ ngày rằm mùng một, ta đặt lên đó vài ba trăm, khi có lộc thưởng ta “hoa hồng” cho Táo quân và Ông bà Tổ tiên 5%. Cúng rồi tiền giả thì đốt, tiến thật thì đem cất. Cuối năm dọn bàn thờ đem ra kiểm được gần 8 triệu. Rứa là có lộc Ông bà tiêu tết!
Ờ mà nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy cháu con dương thế hơi phi lý dẫn đến phung phí không đáng.
- Hàng mã nào là máy bay, xe hơi, xe đạp…các cụ đi bằng tàng hình, mần chi cần thứ đó ?
- Tủ lạnh, tivi, quạt điện… Rứa rồi có đốt cho các cụ nhà máy điện để có điện mà xài không ?!
- Cầu – dừa – đủ - xài (xoài)… toàn trái xanh lét, chua loét, mần răng các cụ ăn được mà biểu là hiếu với chả thảo?
- …
Mà thói đời, tết thì người lớn nhọc thôi rồi, mà nhọc thì sinh quạu, dưng mà càng quạu càng nhọc. Biết thế cho nên ta phải chắt chiu những khoảnh khắc “nhọc mà vui” ghi chép lại để lấy tinh thần cho năm sau. Tỉ như sáng nay, trốn việc muối dưa mùng dưới dàn hoa ti gôn, cánh hoa rơi lẫn cả vào trong thau nước, lãng mạn ra phết. Tối hôm qua nữa, đứa cháu tặng hai giò phong lan bọc trong giấy báo, về mở ra treo phong lan lên rồi định thu dọn giấy báo bỏ vào thùng rác thì thấy dòng tên “Hoàng Trần Cương”, những vội vàng vuốt thẳng ra để đọc :
…
Bầu trời này
Đâu phải mới tinh
Mưa gió nắng nôi đã chình ình ngày anh còn tấm bé
…
Vị chi ta đã nhặt được một món quà thơ…

