Một ông đồ Nghệ khóc vợ
“Đất chẳng phải chồng, đem gửi thịt xương sao lợi ?
Trời mà chết vợ, thử coi gan ruột mần răng !
Vợ ông thợ rèn khóc chồng
“Tưởng cơ đố thiếp phải lầm than, con thơ dại lấy ai rèn cập
Thôi công việc chàng đà bỏ bễ, vợ trẻ trung nhiều kẻ đe loi”
Than, rèn, cập, bễ, đe đều là đồ dùng trong nghề rèn.
Vợ ông thơ nhuộm khóc chồng
“Thiếp từ lá thắm se duyên, khi vận tía, lúc cơn đen, điều dại điều khôn nhờ bố đỏ.
Chàng ở dưới suối vàng nghĩ lại, vợ má hồng, con răng trắng, tím gan tím ruột với trời xanh.”
Ông thợ nhuộm này thật đã nhuộm đủ màu !
Vợ Việt khóc chồng Tàu
“Nghĩ rằng Tần Tấn trăm năm, liều phận bạc nhờ nơi đất khách.
Bỗng chốc Bắc Nam đôi ngả, nỡ gánh vàng đi đổ sông Ngô.”
Tương truyền Lê Quý Đôn một hôm cùng bạn ra phố, đi ngang qua một nhà thầy có đám tang sắp sửa lên đường. Họ Lê vốn có tiếng là mẫn tiệp, nên bạn đố ngay làm đôi câu đối khóc người không quen biêt, Lê thủ thỉnh đọc :
“Thấy xe thiên cổ xịch đưa ra, không thân thích lẽ đâu mà khóc mướn?
Tưởng sự Bách niên dừng nghĩ lại, não can tràng cho nên phải thương vay !”
Nghè Tần ở gần nhà một người có hai vợ, hai người vơ lại là hai chị em ruột nên ăn ở rất thuận hoà. Một hôm người chồng bị vu cao là tòng đảng với kẻ cướp nên phải đi tù mấy năm ròng, đến khi được tha không đầy một tháng thi mắc bệnh mà chết. Hai chị em xót thương chông mới sang xin ông Nghè câu đối về thờ, ông viết :
“Nghĩ rằng rết khoẻ nhờ chân, chị ngã em nâng đành đã vậy !
Ai ngờ cóc chết hết chuyện, quan tha ma bắt biết làm sao ?
Một ông đồ Nghệ khóc vợ
“Đất chẳng phải chồng, đem gửi thịt xương sao lợi ?
Trời mà chết vợ, thử coi gan ruột mần răng !
Khoảng năm 1946. trong thời gian đi tản cư, có nhà văn ở đồng bằng chạy lên mạn ngược, bị sốt rét cách nhật (Miền Bắc gọi là sốt ngã nước) nhưng vẫn không quên vẩn vơ nằm so tơ tìm vấn. Trong lúc rên hừ hừ bỗng nghĩ ra câu đối tức cảnh :
“Vì nước phải lên nguồn, đánh mãi nước nguồn đâm ngã nước
Se tơ nên chọn kén, quay hoài tơ kén vẫn vương tơ!”